Review truyện bà xã Trăm Triệu Của Tổng người đứng đầu

Một hợp đồng năm triệu, cô liền sinh nhỏ thuê. Anh là tổng người có quyền lực cao công ty lớn chiêu tập Thị cao cao tại thượng, hô mưa call gió trên thương trường.

Ra mắt truyện cô vợ trăm triệu của tổng người có quyền lực cao

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ
Thể loại: Ngôn tình sủng

Trích đoạn truyện bà vợ trăm triệu của tổng người có quyền lực cao

ở trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một bạn gái chín tuổi một người nhà đối mặt mang góc nhìn nghi ngờ của mình, ánh nhìn hiện lên một vòng đỏ. Cô chỉ một đôi mắt bự mọng nước long lanh, biến hóa linh động xinh tươi, tuy nhiên cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, chú ý gồm chút nhỏ nhắn gò!.

Thấy người nhà ai ai cũng lấy một các loại ánh nhìn khinh miệt, khinh bỉ nhưng mà dò xét cô, cô ủy tắt thở nghẹn ngào:

“Ngọc bội ấy vốn là của bản thân mình, vốn đó chính là của mình!… Gia đình, mọi người chẳng phải nạp năng lượng trộm! Chính là bà mẹ còn lại mang đến mình!”

“Vậy ý của cậu, là chúng tôi trộm đồ của cậu yêu cầu không?!”Đối diện cô, chính là thiếu phụ tuổi xấp xỉ sở hữu cô. Cô nghiêng đầu chút ít, lạnh nhạt trợn mắt nhìn cô ta một dòng, quay lại cười cợt khẩy một dòng.

So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, chắc là một tiểu công chúa cao cao tại thượng nuốm, có cả nghìn thành viên vị cô nhưng sủng ái.

Cô ta vừa kết thúc lời, Cả nhà khác đứng cạnh cô ta chớp nhoáng công bố bảo vệ.

“Cậu khác nhau vẫn nói dối! Vẫn gạt người! Nhu nhi làm cho sao biết đồ của cậu!?”

>> Đọc thêm Truyện ngôn tình ngược

“Đúng nha đúng nha! Làm sao bao gồm thể? Nhu nhi sao lại là móc túi được chứ! Minh bạch là cô trộm đồ của bản thân ấy!”

chống chọi với với bao gồm cả lời chỉ chủ yếu cũng như đánh giá của nhà bạn, cô gồm trăm miệng cũng quan trọng bào chữa, trong lòng cực kỳ ủy qua đời, thương trọng tâm vuốt mắt khóc rống lên.

“Thật sự là ngọc bội của mình… Ô ô, trả lại mang đến mình!”

Nhu nhi đắc chí đề xuất liếc côt loại, xoay nhà bạn đối sở hữu người nhà nói: “Các thành viên gia đình thấy rõ rồi chứ, Tiểu Thơ là ăn trộm, sau này người không nên chơi cùng cậu ta nữa! Ẳn trộm, bần xa!”

Mấy người nhà gia đình bạn nhỏ khó gật đầu: “Ừm, ừm! Chúng chúng ta đều nghe công chúa Nhu nhi, sau này không đùa có cô ta nữa, cô ta là ăn trộm!”

>> Đọc thêm Truyện ngôn tình tổng tài

“Cô ta là trộm cắp, Tiểu Thi là đứa trẻ xấu! Trộm đồ của Nhu Nhi!”

bọn bé dại mỉm cười ầm lên tản đi, chỉ từ lại bạn gái bơ vơ dựa vào tường, ánh mắt mọng nước nhìn bóng lưng Anh chị em rời đi, bí mật vắt chặt hai quả đấm.

*

phía bên ngoài cửa ngõ phòng buôn bán của viện trưởng, một mọi người nam nhi uy nghiêm mặc trang phục.

chú ý ngoại hình cũng đã không tính 50, tần sắc nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon, thoạt thấy tinh thần chất lượng không quá tồi tệ, từ đầu đến chân phảng phất khí chất tôn quý, giữa hai chân mày giãn ra dưỡng thần.

cho dù tuổi đã cao, bên mũi hơi chắc là già nua, tuy nhiên nhìn ngũ quan anh tuấn bức thành viên như này tất cả chũm tưởng tượng lúc còn trẻ phong lưu nuốm nào!

Viện trưởng mua tới một xấp tài liệu, ở trước mặt ông đủng đỉnh bật mí, cung kính đưa tới: “Ông tuyển mộ, ở giai đoạn này là tất cả các bé nhỏ gái vừa mới nhập trai từ năm ngoái, tài liệu hồ hết ở trong đây, mời ông xem qua một chút!”

Ông lão gửi tay lật xem mấy tờ, nhìn mấy lần, hơi căn vặn mi, người phụ tá bên cạnh cẩn trọng xem sắc bên ông, ngẩng đầu lên chuyện trò có viện trưởng: “Đứa nhỏ tuổi kia áng chừng tám chín tuổi, xin hỏi, phần đông gầy gái nhập viện năm ngoái, gồm mấy đứa trẻ chấp nhận với loại tuổi này?”

Viện trưởng hồi tưởng một chút, vội nói, “Xin hóng chút ít.”

Ông lão tròng mắt quét qua một mẫu, tầm mắt dừng trên một bức ảnh các bạn treo trên kệ, bỗng nhiên gửi tay ra, đầu ngón tay gật một chiếc, “Cho ta chạm chán phụ nữ này một ít.”

Viện trưởng ngẩn ra, ngay sau ấy gật đầu: ” Được, bên tôi mau lẹ bảo thanh nữ ấy mang đến gập ngài!”

Bà hotline một cuộc điện thoại, không lâu sau đấy có một mọi người khác dẫn một gầy gái bước vào..

Nhu Nhii khéo léo đứng ở trước bên ông nỗ lực, hai tay chắp ở sau lưng, ngực giơ cao, tươi mỉm cười nói: “Ông nội! Xin chào ông, bé là Nhu Nhi.”

Ông lão bên không thay đổi chú ý châm bẩm cô, tầm mắt cẩn thận chú ý khuôn bên, tròng mắt chậm rì rì nheo lại, ánh nhìn thâm thúy phiền muộn.

Nhu Nhi tất cả chút hiếu kỳ căn vặn mi, luôn cảm nhận người thân ông này chú ý thật là thâm thúy, tựa đại dương bị ánh nhìn dò xét kia dọa cho sợ hãi, kìm lòng cảm thấy không được lui về sau hai Cách, lại thấy ông lão vọt tay tới vẫy vẫy..

“Tới đây, để cho ông nội xem nhỏ thật kỹ!”

“… Vâng.” Nhu Nhi lừng khừng tiến lên hai Bước, ông lão nhẹ nhàng vắt lấy mồi nhử vai cô, cẩn trọng chú ý, cho dù tuổi tác phù hợp, tuy vậy vẫn cảm giác mi mắt hay ngũ quan không giống chúng ta đấy mang lại lắm.

Tầm mắt ông chậm trễ hướng xuống, rơi vào trên miếng ngọc bội treo ngang hông nàng. Ông lão sờ sờ miếng ngọc bộ ấy, trầm giọng hỏi: “Ngọc bội này…”

Nhu Nhi ngẩn ngơ, bình thản cười cợt một tiếng nói: “Ngọc bội này là mẹ cho con.”

Ông lão ánh mắt hơi chuyên chú, phụ tá thấy thế, từ trong túi công văn vớt ra một miếng ngọc bội khác, đưa tới.

Hai miếng ngọc bội cấy lại, quả thực vừa khít.

Ông già tay hơi run một chút đứng lên. Phụ tá thấy thay, đi tới cộng viện trưởng thấp giọng nói mấy câu, lại từ trong cặp bỏ ra một tờ bỏ ra phiếu mũm mĩm gửi tới tay viện trưởng, viện trưởng cười nhận lấy.

cửa ngõ viện mồi côi, đỗ lại một cái xe black color cao cấp.

cô gái vẻ mặt tịch mịch vịn lên thành xe, hai mắt vô thần quan sát ảnh Nhu Nhi đi theo sau đám vệ sĩ, ngồi lên loại Bentley cách đó chưa xa.

Trong chớp mắt khi cửa xe đóng lại, Nhu Nhi góc nhìn lạnh lùng nhìn lại phía viện trẻ mồ côi, trong lúc lơ đảng, hai đôi mắt chạm chạp bên trên chưa trung, Nhu Nhi quỷ quyệt cười một tiếng, cửa ngõ xe lờ lững đóng lại, từ từ rời đi.

cuộc đời của hai nhỏ nhắn gái, từ đấy nhưng mà thay đổi
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *