Đọc truyện “Vật trong tay” -Chương 5

Vật Trong Tay – Bối Hân – Chương 5

Thể loại truyện: ngôn tình

gặp chuyện không may chính là nam sinh gồm hoàn cảnh khó, thành tích chất lượng cực cao, lại biết điều. Để giảm bớt áp lực cho gia đình vẫn vừa học vừa làm cho bổ xung, ngạc nhiên cậu ta đột nhiên bị con người bắt gian vày tội móc túi.

Hà Nghiên dấn điện thoại nhưng không dám tin, nhanh chóng chạy mang lại địa điểm bảo đảm của công ty kia. Cậu nam sinh ngồi gục mặt trong xó, thấy cô tới, vành mắt lập tức đỏ lựng: “Cô giáo Hà, em chưa trộm điện thoại, cũng không biết vì sao nó lại nằm trong túi em.”

Cô khẽ gật đầu, vỗ về cậu: “Em đừng lo, cô đang mua họ để rứa tình hình trước.”

Chuyện nghe rất bình thường, cậu nam sinh kia làm cho chân chuyển hàng phân phối thời gian cho một siêu thị bên gần đó. Hiện nay lúc gửi đồ ăn, thừa dịp khách không để ý, sẽ lén lấy trộm dế yêu đời bắt đầu của người ta nhét vào trong túi, nhà bạn and minh chứng rất nhiều bị mọi người bắt được. Hà Nghiên nghe dứt bắt gặp ngay ra điểm sơ hở: “Bên kia vừa mất điện thoại, bên đây nhiều mình liền hỏa nhãn kim tinh bắt sinh viên của tôi, dường như vừa khéo quá nhỉ?”

Đối phương giải thích: “Chủ dế yêu sau khi phát hiện mất đồ đang Hotline ngay vào máy gia đình, lúc ấy, nam sinh kia không rời tòa nhà, luống cuống làm rơi điện thoại bật dậy khỏi túi. Chúng tôi thấy cậu ta khả nghi cần new cất giữ.”

Tham khảo thêm truyện đam mỹ 

Hà Nghiên cười nói: “Có lẽ là thằng bé dại vẫn đắc tội với ai đó, kể cả trò nghịch giữa bộ phận nhân lực cùng với nhau, chưa xúc tiến đến cậu ta. Anh ngần ngừ chứ, ở trường thằng bé bỏng luôn tất cả phẩm hạnh chất lượng cao.”

“Cô giáo Hà, cảnh huống trước mắt là nắm, chắc là xem video clip. Bên tôi không muốn bắt oan, phải định báo án, mời công an cho cách xử trí chuyện này.”

Anh ta đến Hà Nghiên xem đoạn phim. Rõ ràng, cậu nam sinh kia Bước ra khỏi văn phòng công sở mang vẻ bên lúng túng thiếu, sau đó nhanh nhẹn vứt đi. Ở hành lang, camera cũng chiếm lĩnh được hình họa cậu ta luống cuống lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra. Bất luận gồm bị oan hay chưa, các chứng cớ hiển nhiên các vô ích đối mang cậu ta.

Hà Nghiên đành tỏ thể hiện thái độ nhã nhặn, cười mang gia đình bạn phụ trách: “Anh đừng vội, tất cả chúng ta dàn xếp chút đi. Cậu đó là sinh cục, nhất thời hồ đồ phạm yêu cầu sai lầm, cần thả cậu ấy 1 sơ hội để chữa chữa trị. Chúng ta giải quyết việc này bước này thôi, đừng báo cảnh sát cho thêm bất tiện, được không?”

“Nhân viên phạm tội, bảo an bị tác động hồ hết nhiệm vụ.” Đối phương đáp.

Coi thêm đấu la đại lục

Hà Nghiên mỉm cười căng hết cả domain authority mặt: “Chẳng đề nghị đã sắm thấy cái cầm tay đó sao, cơ quan bình yên nhiều anh vẫn buôn bán rất nhận trách nhiệm. Thật đấy! Tôi chưa từng thấy ai nhận trách nhiệm cũng như các anh. Anh lừng khừng bảo đảm ở trường chúng tôi đâu, đừng nói 1 cái di động cầm tay nhỏ tí, mang đến cái bàn làm việc của hiệu trưởng bị nghênh ngang khiêng ra ngoài, họ cũng chẳng biết đường nhưng mà ngăn sự.”

nhà bạn cáng đáng bị Hà Nghiên chọc nhảy cười. Thấy tất cả cửa ngõ, cô nhanh lẹ chọn lời: “Anh xem thế này được không nhé? Chúng tôi sẽ dẫn sinh cục của tôi mang đến xin lỗi công ty chiếc điện thoại, nên bọn họ tha thứ. Sau ấy, đưa cậu ta về phê bình nghiêm túc.”

các bạn phụ trách cũng không mong muốn mập chuyện, lần chần một lát, bảo cô dẫn sinh cục đi theo anh ta cho tìm gia đình mất của.

thang máy đi lên, thẳng tới tầng đỉnh cao thì dừng lại. Cô tò mò hỏi bạn đảm đương an ninh: “Điện thoại không hề là của người có quyền lực cao cụm anh đấy chứ?”

“Không đề xuất, là của thư ký tổng người đứng đầu.” Đối phương khuyên bảo.

Đọc thêm truyện vô thượng sát thần

Hà Nghiên thầm bao gồm chút bế tắc. Thẳng thắn nhưng mà nói, cô ao ước sẽ là dế yêu của tổng người có quyền lực cao. Dường như đứng ở vị trí này chắc chắn là mọi người độ lượng, biết nể mặt, chỉ cần cô nói vài câu ung dung, chuyện có thể vẫn được giải quyết luôn. Ngược lại, nếu là thư cam kết, sự vấn đề vẫn hơi khó khăn đối phó một ít.

siêu không may, sự tình đúng cũng như cô dự đoán. Cô thư cam kết trẻ xinh đẹp hết sức không ân cần, trầm bên từ phòng người có quyền lực cao đi ra, dửng dưng lườm Hà Nghiên một cái: “Việc này còn thêm gì để nói sao?”

Hà Nghiên cười cợt với cô ta: “Cậu đó còn trẻ, nhất thời hồ độ phạm lỗi, cần cho cậu đó cơ hội để chữa chữa, cô xem dành được không? Tôi dẫn cậu ấy đến xin lỗi cô đây.”

Ả thư cam kết phì cười: “Ai cấm đoán chúng cách chữa chữa? Cứ vào đồn công an là chữa được tất. Tổ ấm không hiểu chuyện thì cần được giáo dục cho tốt.”

câu nói này thật sự cực khó nghe, nam sinh lép vế lưng Hà Nghiên kích động biện bạch: “Tôi chưa lấy trộm điện thoại của cô ý, là cô dụ dỗ chúng tôi, bên tôi không đồng ý, cô liền vu khống bên tôi.”

Hà Nghiên thầm kêu “không hoàn thành rồi”, không bàn đến thật giả, điều này rõ ràng vẫn phanh phui sự tình, có chức năng quan trọng nói tiếp ở giai đoạn này. Quả nhiên, sắc mặt nàng thư ký thoáng chuyển đổi, hừ lạnh một tiếng, đáp: “Có nên chúng tôi đổ oan hay chưa, ko phải mọi người cậu nói là hoàn thành, chúng ta mời công an cho đi.”

Hà Nghiên tất tả nói mấy câu xoa dịu, trong lúc hỗn loạn, cửa cầu thang máy vị trí kia bật mở, chợt nghe có tiếng mọi người hững hờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng anh ta chưa cao tuy vậy hình như chấn áp giọng gia đình xuống. Hà Nghiên như bị kim đâm, quay phắt đầu lại liền trông thấy gương mặt thờ ơ của Phó Thận Hành.

Ả thư cam kết vội cất giấu vẻ phách lối, oan ức kêu lên: “Ngài Phó.”

Phó Thận Hành quét mắt về phía Hà Nghiên, rồi mắt nhìn cục đảm đang không nguy hiểm. Đảm đang an ninh cuống quýt thuật lại sự câu hỏi đến anh ta nghe. Anh ta nghe xong xuôi, lại nhìn Hà Nghiên, hỏi: “Cô giáo Hà, đây là sinh viên của cô à?”

Xem thêm thể loại truyện sắc tại trang đọc truyện online miễn phí truyen24.com

Cô siết chặt cánh tay cậu nam sinh, quán triệt phép cậu ta kích rượu cồn, đáp lời Phó Thận Hành: “Đúng núm, là sinh cục của mình, cũng là bạn học có Vu gia. Phẩm hạnh của cậu đó phải làm sao, Vu da biết đấy, cậu đấy chẳng phải là dạng chúng ta say mê trộm cắp vặt.”

Ả thư ký kết nghe thay mau lẹ định biện hộ trả nhưng lại bị ánh mắt của Phó Thận Hành bức tường ngăn.

Anh ta nghìn Hà Nghiên, bình thản nói: “Nếu là học trò của giáo viên Hà, cố kỉnh thì để gia sư Hà dẫn về đi.”

Hà Nghiên cần thiết ngờ anh ta dễ nói chuyện vì thế, nhất thời tất cả chút ngạc nhiên. Thấy anh ta khẽ nhíu mày, cô vội kéo học trò tới cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự chân thành cảm ơn anh.”

Cô sợ nảy sinh băn khoăn, liền mau chóng cáo thoái dẫn cậu nam sinh rời đi. Vừa vào tới cầu thang máy, cô đột nhiên bị anh ta Điện thoại tư vấn cướp lại.

“Cô giáo Hà.” Phó Thận Hành nhếch khóe môi, hỏi cô: “Buổi tối gồm thư thả không? Cùng mọi người trong nhà nạp năng lượng dở cơm nhé?”

Cô hơi ngẩn ra, mau chóng đồng ý: “Được, tôi vẫn mời anh.”

Anh ta không chịu rút lui, mỉm cười cũng như không cười: “Cô giáo Hà, trong mắt cô chúng tôi là các bạn chưa có phẩm hạnh ư? Chỉ đơn giản là một dở cơm thôi, chúng tôi còn đề xuất tham nạp năng lượng của cô ý sao?”

Anh ta nói tách biệt bởi thế, cô chưa giữ vững giả đần nữa, cười lí giải thẳng thắn: “Phó tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Là chồng tôi tính hay ghen, chưa ưng ý bên tôi chạm với thành viên khác phái. Chúng tôi cộng đồng đội ra bên cạnh ăn uống một dở cơm cũng trở thành anh ấy ghen đó, tôi thật sự không có gì biện pháp nào khác.”

Đọc truyện phàm nhân tu tiên

Anh ta nhếch môi, đựng giọng mỉa mai: “Cô giáo Hà, cô cũng hiểu lầm rồi. Bên tôi chưa gồm ý theo đuổi cô. Có chút chuyện của Vu da mong mỏi nói có cô nhưng lại có một số người khác bước này chưa tiện.”

đang nói đến nước này, cô cần thiết không nhận lời: “Nhưng chuyện hiên giờ vẫn xin cảm ơn anh.”

Anh ta khẽ cười: “Được.”

“Vậy anh hãy ngóng điện thoại của mình.”

Cô lái xe đưa cậu nam sinh về trường, cậu ta im lặng suốt đường đi cho tới khi xe tiến vào cổng mới bướng bỉnh nói: “Cô giáo Hà, em thật sự không lấy chiếc điện thoại đó, là teen girls kia sẽ hãm hại em. Cô ta, cô ta….” Cậu ta chưa nói phải lời, mặt mũi đỏ bừng.

Hà Nghiên liếc chú ý cậu ta, điềm nhiên nói: “Dù nỗ lực nào đi nữa thì cô ta cũng đổ oan thành tựu đến em. Chứng tỏ em không có tác dụng ở ấy được nữa rồi.”

Cậu nam sinh chưa phản chưng, cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hỏi thăm: “Buổi về tối cô ăn cơm ở đâu?”

Cô nhíu mày: “Hả?”

“Em vẫn đi với cô.” Cậu ta tuy thuần phác tuy thế chưa ngớ ngẩn, dường như chú ý ra Hà Nghiên vì câu hỏi của cậu đành đề xuất dìm lời dây dưa sở hữu người nhà cánh mày râu kia: “Cô nói cho em biết khoảng không gian, em đã bên ngoài hóng cô, tất cả chuyện gì cô cứ Hotline đến em.”

Hà Nghiên nghe núm cười, trong lòng cảm nhận ấm áp: “Một nam sinh như em hình như đảm đang được không? Mau quay về trường đi. Sau này ít đi làm cho bổ xung thôi. Học kỳ tới cô sẽ gắng giúp em chiếm được học bổng. Còn nếu không đủ tiền thì cứ lấy trước ở địa điểm cô, chờ tốt nghiệp đi có tác dụng rồi trả cô. Dù sao tiền của cô ấy cũng ko kể lãi cũng như bank. Nhưng em đề nghị ghi giấy nợ ấy nhé. Tất cả chúng ta mất lòng trước được lòng sau.”

“Cô giáo Hà?” Vành mắt cậu nam sinh lại đỏ lên.

“Này này này.” Cô đỗ xe mặt con đường, chỉ tay vào cậu nam sinh, nói giỡn: “Tốt bựa gì cũng là phái mạnh trưởng thành, đảm bảo đừng nói mấy câu sến súa. Cô giáo của em tốt thế nào, chúng ta mọi biết, không phải em nói mang đến cô biết đâu. Còn nữa, cô có ông chồng rồi, em đừng tất cả yêu thầm cô đấy nhé.”

Cậu nam sinh nghe nỗ lực dở khóc dở cười: “Cô giáo Hà, cô…cô, thật tự luyến quá đi, em chưa ham mê bạn nữ hơn tuổi đâu.”

“Đi đi đi.” Cô làm bộ bực tức, đuổi cậu nam sinh xuống xe: “Nhanh vào học đi! Đúng là thằng nhóc lừng chừng trên bên dưới gì cả.”

Cậu nam sinh Bước xuống cơ mà đã chưa chịu đựng buông cửa xe, cúi nhà bạn hỏi cô: “Cô giáo Hà, lát nữa cô đi đâu nạp năng lượng cơm trắng có thành viên kia?”

Cô am hiểu ý có lợi của cậu ta, quan sát cặp mắt trong veo đấy, cô cười nói: “Cô giáo em không hề thổ hào, không đến được mấy địa điểm chất lượng cao đâu, tốt nhất là sắm mấy ẩm thực ăn uống gần trường là được. À, em cảm nhận ‘Tự Tại Thiên’ ở phía Tây trường núm nào?”

‘Tự Tại Thiên’ ở phía tây trường học, bầu khâu khí chưa quá phệ, cấp độ trung bình, không sơ sài cũng không quá đắt đỏ. Đối có Phó Thận Hành, Hà Nghiên gồm trọng tâm lý tàn ác, lại sợ anh ta lấy thay đè người trong gia đình, dĩ nhiên chưa chịu đựng ở chung buồng với anh ta phải chủ ý đặt bàn rời.

Cô luôn đúng giờ, bất ngờ Phó Thận Hành còn mang đến sớm hơn cả cô: “Tôi đã ở buồng 502, thầy giáo Hà, cô đã đến chưa?”

Anh ta cho trước, Hà Nghiên cấp thiết bảo anh ta ra ngồi bàn rời, do vậy đành mặc kệ đi lên lầu.

Lúc đẩy cửa ra vào, thấy anh ta sẽ đứng trước cửa sổ. Nghe tiếng cửa mở, anh ta dửng dưng quay lại quan sát, sau đó cầm lại hướng mặt ra không tính cửa sổ, thong thả nói: “Có cảm nghĩ đô thị này cũng như 1 bé Boss, ban ngày lấp phục không cử động, buổi tối tỉnh dậy, dùng ánh đèn màu thu hút cô, sau đó nuốt chửng lấy cô, khiến cô lâu dài bận bịu kẹt trong bóng đêm.”

Hà Nghiên không hiểu được cảm xúc của anh ý ta, cô khẽ nhướng mi, đối đáp: “Có lẽ anh là mọi người trời sinh sợ hãi trước bóng đêm, dù sao anh cũng chẳng phải là đụng vật chú ý trong bóng tối.”

Phó Thận Hành bảo cô ngồi vào bàn: “Tôi sẽ lựa chọn thực phẩm, chẳng sao chứ?”

Đối với khuôn mặt này của anh ý ta, Hà Nghiên sẽ khó khống chế được vẻ găng tay, cô vô thức sử dụng sự khôi hài để hạn hẹp tâm trạng: “Không sao, chỉ cần thực phẩm không quá đắt là được.”

Anh ta cười cợt nhạt: “Có lẽ là trả được.”

Hai nhà bạn chẳng còn để nói, anh ta không mở miệng, cô liền cúi đầu ăn uống, cũng không dữ thế chủ động nói chuyện. Ẳn hơn nửa tiếng, anh ta hốt nhiên hỏi cô: “Cô giáo Hà, cô nói theo cách khác mang đến tôi biết do sao lại sợ bên tôi không?”

Cô sửng cảm cúm, ngước góc nhìn anh ta.

“Xin đừng nói mấy câu cũng như hiểu lầm gì đó. Biến chứng của cô ấy không giống lạt mềm buộc chặt, mà phát ra từ nội trung tâm sợ bên tôi. Tôi khôn xiết hy vọng biết điều đó.” Anh ta nói.

Cô yên lặng nhìn anh ta 1 lúc lâu, buông đũa kiên quyết trả lời: “Mấy năm trước bên tôi gặp gỡ 1 lũ cướp. Anh and hắn bao gồm điểm giống nhau, mang lại nên…”. Cô bách hợp  cười cợt áy náy: “Cho cần tôi new nói là hiểu lầm chứ chẳng phải lừa gạt anh đâu.”

Anh ta khẽ mím môi: “Chỉ là bao gồm điểm giống nhau?”

Cô bất lực nhún vai: “Được rồi, chẳng phải chỉ có điểm giống nhau, mà lại là dường như thật. Sự Việc đấy đã biến thành bóng Black trong chúng tôi. Vậy nên, lúc vừa nhìn thấy anh tôi vẫn luống cuống, mong muốn anh khôn xiết thông cảm.”

Phó Thận Hành mỉm cười cười: “Hẳn là lỗi của mình, dù sao cũng từng dọa cô.”

nói chuyện tháo mở, Hà Nghiên cảm thấy thoải mái hơn chút ít, cô vừa cười cợt vừa nói: “Vì núm anh đừng hiểu sai ý chúng tôi, bên tôi đối có anh không phải lạt mềm buộc chặt. Tôi kết hôn rồi, tình yêu sở hữu chồng rất tốt.”

Phó Thận Hành chậm chạp đồng ý, bảo cô uống nước: “Xin lỗi, tôi còn chưa nói rõ nhằm mời cô tới là gì. Để cảm ơn chuyện trước kia, bên tôi xin tặng kèm cô một gói quà.” Nói kết thúc, anh ta nghiêng gia đình lấy một cái hộp dưới gầm bàn ra, gửi cho cô.

Cô hơi ngạc nhiên, còn tưởng anh ta nói tới chuyện bảo lưu việc học cho Vu gia, vội hỏi: “Anh khách khí quá, thứ này tôi không cụ dìm.”

Anh ta không chịu thu tay: “Nhận đi, chẳng hề thứ quý giá gì, cho thấy xem say đắm chưa.”

Hà Nghiên đành dấn lấy mẫu hộp, mở ngay trước bên anh ta. Vừa mở nắp, sắc mặt cô thoáng chốc tái nhợt, vung tay hất loại hộp ra ngoài. Hình họa trong hộp văng tung tóe, rơi vãi khắp địa điểm. Có 1 tấm rơi trên bàn ăn ngay trước mặt cô. Mọi người quý ông trong hình ảnh hai mắt vô hồn, khuôn mặt đầy máu, xương cổ lộ ra trắng hếu.

Hắn đó chính là kẻ bắt cóc “Khỉ Còm”. Cô nhớ, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Author : Bối Hân

Full link truyện vật trong tay

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *